Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

Lời người xưa và bản đồ Việt Nam

Hãy xem Phan Châu Trinh năm 1912 viết về Mạnh yếu, Được mất, Giống khác nhau giữa dân tộc Việt và dân tộc Trung Hoa:

"Dân đời trước của Tổ quốc ta lúc bấy giờ cũng quật cường vĩ đại, trăm lần bẻ không cong, chẳng như một động vật ngu si, không xương, không máu, không não, khí, gân. Cho nên các thủ đoạn đối đãi cũng rất kịch liệt: Hoặc khi nó lành thì ta phục tùng, hoặc khi nó dữ thì ta phản đối; khi ta thua thì nó ra tay chém giết chẳng chịu buông tha, khi ta thắng thì máu sông xương núi lấy đó báo phục... Nó chết ta sống, nó tiến ta lùi. Kể từ sau trước được trên ngàn năm, nó cũng không làm gì được ta là vì sao? Rốt cuộc do cái loạn thời Ngũ quý ... mà quân cách mệnh của Đinh Tiên Hoàng, với trống tự do, cờ độc lập, bỗng nhiên xuất hiện ở động Hoa Lư... Ôi! Xứ Giao Chỉ con con, một vùng đất nhỏ không bằng một huyện lớn, mà xem nó ngang hàng, muốn đuổi nó đi. Với mấy vạn của dân tộc hùm sói Trung Quốc... liều chết mà giành, không chịu lùi một chút, cuối cùng có thể thắng được, giành giật sinh tồn cho đến ngày nay, ngang nhiên là một nước lớn ở phương Nam!"


Phan Châu Trinh không quên vạch rõ dã tâm bành trướng, giả dối thâm hiểm của phong kiến Trung Hoa: 

"Không ngờ đời sau lầm điều quan sát ấy, chỉ cậy bên ngoài, binh bị không giảng, nội chính không sửa sang, cho ngọc lụa quý hơn thành trì, lấy ỷ lại làm điều phải của nước, còn Trung Quốc thì nhân đó mà tới, mang bộ mặt giả dối để thầm lén làm điều âm hiểm. Cho nên bọn Minh lúc đầu thì lấy tiếng khôi phục nhà Trần để biến nước ta thành một huyện, cuối cùng thì giúp Mạc làm loạn, ủng hộ bề tôi giặc của người; Thanh thì giả đò giúp Lê mà thầm làm việc chiếm cứ, binh thua xấu hổ, bắt giam vua tôi ép buộc cắt tóc, chẳng có lương tâm gì"... 

(Pháp Việt liên hiệp hậu chi tân Việt Nam, 1912, bản viết nháp tiếng Hán, chưa hề được dịch sang tiếng Việt)

(Theo FB Bui Quang Minh)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét